Từ phía chân trời xa xăm vọng lại tiếng sấm rền, vài người đứng trước cửa phòng phu nhân, đối mặt với Hàn Chấn Vũ. Không khí giữa bọn họ nặng nề như tiết trời âm u, khiến người khó thở.
Ánh nến trên hành lang khẽ lay động, mây mù lại khiến ánh sáng trong phòng càng thêm u ám.
Hàn Chấn Vũ giữ nụ cười không đổi, cúi người hành lễ: "Thật vô cùng xin lỗi, vì thấy phu nhân vui vẻ, nhất thời ta đã quên mất việc quan trọng hơn. Mong chư vị lão sư tin tưởng, bọn ta tuyệt không cố ý làm vậy. Quả thực... xét về sự công bằng, không nên cố ý kéo dài thời gian vẽ tranh như thế này. Lần này là ta sơ suất, kính xin chư vị lão sư lượng thứ."
Nói xong, Hàn Chấn Vũ quay đầu lại, dường như nói với đám hạ nhân trong phòng: "Các ngươi đều nghe thấy cả rồi chứ? Mau giúp thu dọn đồ đạc, hôm nay cứ thế kết thúc đi. Phu nhân hẳn cũng đã mệt, để nàng nghỉ ngơi trước đi."




